Thuở,
"Tớ hát dở lắm! Không hát đâu!"
" Cậu không hát thật à?"
"Không"
Bé lấy việc nhóc không thuộc bài ra doạ. Cuối cùng, nhóc dành giơ cờ trắng. Bé và nhóc bi bô hát ca."Hình như trong từng tia nắng...".
Thuở,
"Lỡ mai tớ xa cậu thì sao?"
"Cậu nói gì thế? Không có chuyện đó đâu."
"Nếu có?"
"Thì... tớ sẽ buồn và sẽ khóc. Vì thời gian sẽ làm nhoà kí ức của chúng mình."
Thế là nhóc đi thật. Bỏ lại bé. Nhưng bé chẳng khóc mà lại cười toe. Vì trước lúc đi nhóc đã bảo: "Cậu khóc chi cho đau mắt. Tớ sẽ không quên kỉ niệm của chúng mình đâu. Mà tớ có đủ miễn dịch để chống lại ông thời gian đáng ghét kia mừ! Cậu yên tâm đi, tất cả kí ức ấy đều ở trong trái tim tớ. Vả lại tớ đi rồi tớ sẽ về. Chả có gì phải khóc!”