Bạn thân mến...
Đã rất lâu rồi tôi kô gọi tên bạn... nhưng tận sâu trong đáy lòng, tôi biết tôi kô thể nào quên được cái tên ấy...
Trúc...
Bạn từng nói với tôi, con người sinh ra kô bao giờ cô đơn, vì bên cạnh ta còn hàng mấy tỷ người nữa, chỉ cần ta nghĩ mình kô cô đơn thì mình sẽ kô bao giờ cô đơn... Phải, với tinh thần lạc quan, tôi đã nghĩ và cố gắng làm theo như thế...
Ngày bạn ra đi, tôi kô khóc vì tôi nghĩ mình kô bao giờ cô đơn...
-->
Ngày giỗ đầu tiên của bạn, tôi vẫn cố gắng kô khóc mặc dù sóng mũi tự nhiên thấy cay cay...
<--
Ngày giỗ thứ hai của bạn... Duy trở về, lặng nhìn ngôi mộ... và lần đầu tiên tôi nhìn thấy con trai khóc
... Tôi biết bạn mến Duy, bộ ba chúng ta bởi vì quá hiểu nhau, nên Duy kô khó khăn để biết điều đó ngay từ đầu... Thế nhưng cũng chính vì quá hiểu nhau, Duy kô thể có tình cảm như bạn mong muốn... Và tôi cũng biết, Duy đang cảm thấy hối hận... Cả tôi cũng hối hận. Nếu ngày đó tôi kô....
Tôi và Duy lang thang khắp những nơi chúng ta từng đến, từng khu vui chơi, rạp chiếu phim, từng góc phố, nẻo đường, ... đều có hình ảnh của bạn. Duy nhìn tôi trầm ngâm "Phải chi..." "Đừng Duy, nếu Duy nghĩ như vậy tức là đã xúc phạm Trúc rồi, tình cảm kô thể miễn cưỡng..." Duy lại nhìn xoáy tôi " Vậy tại sao Phương cứ mãi trách bản thân mình... Phương kô có lỗi..."
... Tôi biết, tôi kô có lỗi... Nhưng nếu ngày đó tôi tha thứ và tiếp tục làm bạn thân của bạn, có lẽ đã kô đến nỗi tự giày vò bản thân mình như ngày hôm nay... Lời nói của Trúc vẫn còn văng vẳng bên tai tôi "Mình kô bao giờ muốn làm Phương buồn, chỉ vì hoàn cảnh...". Trong đời đâu ai nói trước được chữ ngờ, giận bạn nhưng tôi kô nghĩ đó là lần cuối cùng tôi có cơ hội giận dỗi...
Bạn nói tôi có một ưu điểm, đó là rất hay cười. Nhưng bạn lại nói đó cũng là khuyết điểm của tôi... "Phương cười quá nhiều nên kô ai biết khi nào Phương vui mà khi nào Phương buồn..." Tôi chẳng cần gì cả, tôi chỉ muốn tâm hồn mình được thư thả... Vui cũng cười, buồn cũng cười... Người ta vào rạp xem phim tình cảm khóc sướt mướt, tôi ngồi cười... Người ta xem phim hài, tôi càng cười... Đến nỗi tôi cũng kô biết mình có còn nước mắt hay kô?...
Ngày giỗ thứ ba của bạn, kô có Duy như năm trước nữa, một mình tôi ngắm nhìn bức ảnh nhỏ... Bao giờ cũng vậy, bạn chỉ cười mỉm khi chụp hình, khác xa nụ cười tươi rói ngoài đời... Nhìn bạn lúc này tôi lại thèm được nghe tiếng cười trong trẻo, thèm được nhìn thấy nụ cười rạng rỡ khi xưa...
Ngày giỗ thứ tư, cũng là ngày tôi chuẩn bị lên đường du học mười ngày sau đó... Tôi lại đi đến những nơi ngày xưa một mình... Duy đã kô bao giờ trở lại nữa... Tôi kô hiểu lý do tại sao nhưng Duy ngày càng rời xa tôi, rời xa đất nước yêu dấu này cho đến lúc kô còn gì có thể níu giữ, và tôi đã buông... Trở về nhà, tôi lôi tất cả quà tặng, thiệp và lưu bút chúng ta trao đổi hàng năm ra ngắm lần cuối cùng. Thoáng nhiên... một lá thư rơi ra từ quyển lưu bút cuối cùng... "... dù thế nào, mong Nhi hãy luôn xem mình là bạn thân mãi mãi... Mình thương Phương nhiều lắm nhưng có lẽ kô bao giờ Phương tha thứ cho mình. Nhưng... hãy luôn luôn nở nụ cười nhé...Phương vui cũng chính là niềm vui của mình...."... và tấm ảnh của ba đứa mình chụp chung trong ngày sinh nhật lần thứ 10 của bạn, nụ cười bạn rạng rỡ như ánh mặt trời vào buổi sớm mai...
Lần đầu tiên, tôi nếm được vị mặn và đắng của nước mắt... Bạn cười,
tôi khóc...